Kể từ hôm đó, mỗi chiều sau khoản thời gian tan học tôi rất nhiều sẽ đợi Sở bỏ ra An rã học để đi cùng nhau, có điều sau tối đó cậu ấy lại trở về tầm vóc lúc ban đầu.Nể tình lần đó cậu ấy giúp tôi, tôi cũng lười so đo với cậu ấy.Sau khi lên lớp chín tôi ban đầu cố núm học hành, liều mạng khiến cho người kinh ngạc.Ngay cả ba mẹ tôi cũng thỉnh thoảng vai trung phong sự với tôi, sợ tôi áp lực nặng nề lớn quá, còn băn khoăn lo lắng có phải tôi bị kích mê thích gì không.Đến cả Sở chi An cũng nhướng mày đầy hứng thú hỏi tôi phải chăng đột nhiên lạc đường biết cù lại.Đây là kín đáo của một mình tôi, tôi mong học tầm thường trường cấp cha với Sở chi An.Trải qua sự liều mạng nỗ lực của tôi và dạy kèm của Sở chi An, tuy nhiên thời gian eo hẹp, nhưng cũng may ở đầu cuối nguy hiểm chen vào trường cung cấp ba tốt nhất.Nghỉ hè lớp chín tôi đi rèn luyện với cậu ấy, cũng chính vì sau lần bị đánh hồi lớp tám, bắt đầu đầu tôi đã quyết tâm cần cù học, càng sau này vẫn là hứng thú nhất thời.Chuyện này tại Sở bỏ ra An hết, ba mẹ tôi bảo cậu ấy trông tôi, tuy vậy cậu ấy lại luôn thả tôi, cho sau thậm chí còn giúp tôi hớt tóc học, chuyện gì cũng có thương lượng, dễ nói chuyện đến mức khiến cho tôi nghi hoặc cậu ấy mong mỏi học tốt sau kia nghiền xay tôi.Lúc khai trường tôi rất bất thần Sở đưa ra An lại cùng lớp với tôi, ở lớp cuối cùng.Điều này không công bằng, cậu ấy đứng số nhất, cậu ấy yêu cầu vào lớp giỏi nhất.Suy nghĩ về này mang đến quá nhanh, tôi thậm chí còn không kịp suy xét tại sao bản thân lại tức giận cùng không thích hợp đến vậy.Nhưng Sở bỏ ra An ko mảy may nhằm ý, cậu ấy còn mỉm cười cợt gõ đầu tôi, nói là vậy này vừa khéo cậu ấy rất có thể tiếp tục trông tôi.Bạn học tập trước kia gần như nói Sở chi An không ham mê cười, tôi khinh.Tôi lại cảm thấy cậu ấy khôn xiết thích cười, ăn hiếp người ta đang cười.Lên cấp ba Sở đưa ra An càng chói mắt hơn về phần nhiều mặt. Ban đầu từ cung cấp hai, vẫn có phụ nữ thích cậu ấy, chỉ tất cả điều hồi đó còn hơi bí mật đáo, hiện thời lại ví dụ hơn nhiều.Khi một lần nữa nhìn thấy có tín đồ tỏ tình với cậu ấy, sau cùng tôi lừ đừ nhận ra tôi thích Sở bỏ ra An.Không yêu cầu ước ao, không phải đố kỵ, nhưng là ghen, là thích, là không cam lòng.Tôi vẫn thích Sở đưa ra An tự lâu, rất rất lâu trước khi chủ yếu tôi cũng chưa nhận ra.Ngay lúc quen với việc tồn tại của cậu ấy, lúc bị đánh vì bảo vệ quyển sách cậu ấy đến tôi không xẩy ra xé rách, khi nhìn thấy cậu ấy bị thương nhức lòng rơi nước mắt, khi đam mê xuất thần nhìn châm bẩm cậu ấy…Tôi xuyên suốt đêm không ngủ, trong đầu lộn xộn, cơ mà chỉ ko có bỡ ngỡ và bất ngờ.Có lẽ từ khóa lâu tôi dường như không thể làm sao kết luận, hình như chuyện sơn An đam mê Sở chi An chưa hẳn chuyện thốt nhiên mà mà lại chuyện vớ nhiên.Tôi bình thản đồng ý kết trái này, thậm chí là tìm vui vào khổ cho là cũng may đó là mối tình đối kháng phương sẽ định không có kết quả, chỉ với chuyện của một mình tôi.Chuyện làm phản nghịch tôi đã làm trong mười mấy năm đầu đời thông thường chắc là ưng ý Sở chi An, tôi trước đó chưa từng muốn từ bỏ, cũng chưa từng nghĩ rằng có kết quả.Thỉnh thoảng tôi cũng trở thành nghĩ liên hồi như từ bỏ ngược, sau này Sở chi An đã thích người như thế nào, họ vẫn yêu nhau, kết hôn, sinh con, sau đó hạnh phúc cả đời.Mà tôi, vẫn mãi là em trai cậu ấy thương yêu nhất, sống lại trong góc an ninh nhất chú ý cậu ấy.Như nạm rất tốt, tôi từ nhủ vô vàn lần.Năm lớp mười một Sở chi An chuyển tới trường 1, không còn có điềm báo trước.Cậu ấy vẫn tránh tôi à, tôi nghĩa mà thủ công tôi giá toát.Có thể là cậu ấy đang phát hiện nay ra tâm tư của tôi, kỹ thuật của tôi quá kém, bị cậu ấy phát hiện nay rồi.Cậu ấy cảm thấy không thể tin được, cực nhọc chấp nhận, thậm chí còn cảm thấy khiếp tởm, cho nên vì thế cậu ấy tránh né.Khi Sở bỏ ra An mong mỏi tránh tôi, tôi không chạm chán được cậu ấy, mặc dù cho cửa hàng chúng tôi đã từng như hình cùng với bóng.Mỗi tuần vừa cho nghi thức kéo cờ, tôi rất nhiều sẽ cầm chấp chú ý về phía lớp cậu ấy, gồm mấy lần tôi nhìn thấy cậu ấy khá nghiêng mặt, cơ mà cậu ấy sẽ không còn quay đầu lại, không một lần nào.Lúc này tôi new nhìn thấy Sở chi An làm việc trong mắt bạn khác, giá lùng, vô tình, kiêng xa fan ngàn dặm, thì ra bọn họ chưa bao giờ nói ngoa.Tôi vốn gồm thành tích đội sổ, hằng ngày trong thời gian nghĩ miên man vẫn rơi xuống đáy.Lúc ra mắt kết trái thi giữa kỳ, tôi đứng thứ nhất đếm ngược, cơ mà Sở bỏ ra An trên bảng quà vẫn mở màn danh sách.Tôi nhìn bài xích thi vô cùng thê thảm mỉm cười ra tiếng, Sở đưa ra An vẫn là Sở chi An kia, không người nào có khả năng tác động đến cậu ấy.Nhưng tôi không tồn tại lý vì chưng và lập trường nhằm tủi thân, ai bảo tôi ưa thích cậu ấy chứ.Ba người mẹ nhìn bảng kết quả của tôi im re rất lâu, họ bắt đầu thay nhau chổ chính giữa sự cùng với tôi, cơ mà tôi cúi phải chăng đầu ngồi trên ghế tựa không nói một lời.Tôi cũng bắt buộc nói với họ rằng, nhỏ của hai fan vì mê say Sở bỏ ra An mà đơn phương thất tình, thành tích bắt đầu tuột dốc không phanh.Dưới cơn nóng giận ko chừng tía tôi lại tiến công gãy chân tôi, chị em tôi cũng trở nên thút thít trong cả ngày, trong công ty sẽ không một ai được yên, không gian ngột ngạt.Thấy tôi luôn im lặng, ba tôi cau ngươi thở dài, vô lực phất tay bảo tôi về phòng.Tôi ngồi trước bàn học tập ngẩn người, trước mắt cơ hội là gương mặt mệt mỏi của ba mẹ, cơ hội là khuôn mặt của Sở chi An, lặng lặng, dịu dàng, lạnh lẽo lùng.Tôi nghĩ mang đến nỗi xuất thần, thậm chí không nghe thấy tiếng mở cửa.Khi Sở đưa ra An nạm sách ngồi sinh hoạt trước phương diện tôi, tôi còn tưởng là mình đã nằm mơ, tôi như tên ngốc nhìn chằm chằm người trước mặt.Cậu ấy khác trước đây kia lắm, không hiểu sao khiến cho người ta cảm giác nguy hiểm, đôi mắt bình tĩnh lại sâu thẳm, giống một đầm nước sâu không lường được.Cậu ấy chỉ nhìn tôi, cũng không có ý định lên tiếng.Trong lúc nhìn nhau tôi không chống đỡ nổi một phút, chú ý đi chỗ khác ra vẻ bình tĩnh: “Sau cậu lại tới đây?”“Ba mẹ cậu bảo tớ qua đây lý giải cậu.”Giọng điệu và biểu cảm yên tâm của cậu ấy khiến cho tôi lập tức tức giận lại nóng ức, cậu ấy biết, rõ ràng cậu ấy biết.Phải, tôi không có ý định để cậu ấy đáp lại tôi, cũng trước đó chưa từng muốn một kết quả.Nhưng cậu ấy bao gồm thể ngừng khoát ghét tôi, không đếm xỉa mang đến như một bạn đứng xem qua 1 lớp hành lang cửa số giấy thì tính là gì? nhìn tôi sa vào chú ý tôi đau đớn nhìn tôi u ám không biết làm thay nào, như thể một vai hề tự bản thân biểu diễn.Tôi ý muốn phát tiết ý muốn hét thiệt to, nhưng mà khi tôi hé miệng bắt đầu phát hiện tôi thậm chí là không phạt ra được âm thanh.“Tô An.”Hiếm lúc cậu ấy điện thoại tư vấn tên không thiếu thốn của tôi, tôi thiếu hiểu biết nhiều sao cảm xúc không yên.Quả nhiên, Sở bỏ ra An để sách giáo khoa vào tay cậu ấy lên bàn rồi đẩy đến trước phương diện tôi, trong mắt hầu như là cảm hứng tôi không hiểu, sâu lắng lại kiềm chế.Cậu ấy mỉm cười với tôi một tiếng, y như lúc trước, lời nói ra lại giống hệt như một con dao cắm thẳng vào ngực tôi.“Bên trong tất cả một tấm ảnh, là bạn tớ thích.”Đó là sách giáo khoa lớp chín, thì ra mau chóng như vậy, tôi lại không thể biết gì.Trong giây lát tôi đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết vật dụng móc nuốm quyển sách kia.Trong nháy mắt mở ra tôi thậm chí nghe thấy âm nhạc máu thịt xé xách.Mà kẻ đầu têu còn ép sát từng bước: “Xem xong bọn họ lại nói tiếp.”Thật ra cậu ấy không cần thiết phải làm thế, thẳng thừng khước từ tôi cũng trở thành không khổ sở thế này, dễ thường cậu ấy ghét tôi mang đến vậy à.Lúc tôi lấy ảnh ra, Sở chi An kéo căng khóe miệng, siêu kỳ lạ, cụ thể người sắp bị phán xử quyết là tôi, cậu ấy lại như tín đồ bị phán mong chờ sinh tử.Ảnh là ảnh tốt nghiệp phệ chín, giữ gìn khôn xiết tốt, chắc chắn là người chủ thường xuyên vuốt ve nên bốn góc bị xù.Trong chớp mắt nhìn thấy rõ hô hấp tôi nghẹn lại, tấm ảnh rơi luôn xuống đất.Người trên là tôi.Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy lấy được lúc nào.Tôi vô thức cúi fan nhặt hình ảnh lên kẹp vào sách vào tay, tay cũng đang run, toàn thân cứng ngắc giống một khúc gỗ.Trong giây phút kèm theo vui vui miệng mà mang lại là bồn chồn và khiếp sợ ùn ùn kéo đến, trong chớp nhoáng đầu tôi hiện nay lên gương mặt của ba người mẹ tôi và ba chị em của Sở đưa ra An.Mặt tôi cắt không thể một giọt máu, để ý đến duy nhất chính là đi ra ngoài trước, hiện thời tôi không tồn tại cách nào đối mặt với cậu ấy.Lúc tôi định vực lên đi ra ngoài, Sở đưa ra An cử động, một tay cậu ấy bỏ lên vai tôi, sức không lớn, lại làm tôi quan yếu đứng lên, tôi tá hỏa ngẩng đầu đương đầu với cậu ấy, bé ngươi cậu ấy siêu đen, có theo cảm giác áp bách cực kỳ sâu, giống như một tấm lưới dày nhốt tôi ở bên trong không thể chạy thoát.Cậu ấy hạ giọng call tôi: “An An…”Hơi thở của tôi trở đề nghị gấp rút, ngắt khẩu ca của cậu ấy theo bản năng, “Tớ… Sở bỏ ra An… ko phải… ba bà bầu cậu, chị em tớ…” Tôi nói rất nhiều lời ko về bao gồm quy nguyên lý điên đảo rối loạn.Nhưng Sở bỏ ra An đè vai tôi xuống, ngoài ra cậu ấy phân biệt được tôi mong mỏi nói gì, lại không cho phép tôi chạy trốn, cũng không cho phép tôi lùi bước chút nào.Cậu ấy quan sát tôi chằm chằm, đôi mắt nghiêm túc lạ thường: “Tớ mê thích cậu.”Thế giới gần như yên lặng.Tôi chỉ hoàn toàn có thể nghe thấy trái tim đứng lại vào chớp đôi mắt của tôi bắt đầu đập thình thịch.Cậu ấy đã nói cậu ấy yêu thích tôi.Hồi hộp, khó rất có thể tin, si sợ hãi, tôi u ám và mờ mịt sững sờ tại chỗ nghe cậu ấy tái diễn lần nữa,“An An, tớ say mê cậu, từ rất lâu trước kia.”“Cậu không hề cảm nhấn được 1 chút nào à?” Tôi đùng một cái nhớ đến nghỉ hè năm lớp chín bao gồm một lần lười biếng không đi luyện tập, khi hoàn thành huấn luyện trộm ngồi xổm ở ngoại trừ cổng hóng Sở bỏ ra An đi ra, lại bất ngờ nghe thấy huấn luyện và đào tạo viên đã chỉ tiếc rèn sắt ko thành thép răn dạy tôi, ngay sau đó răn dạy Sở chi An bao che, có vẻ như như đào tạo và huấn luyện viên khôn xiết tức giận, tức giận hỏi cậu ấy nếu như như tôi ao ước lười biếng lại lười biếng, sau này không thể có mức độ phản chống thì buộc phải làm sao.Ngay thời gian đó Sở bỏ ra An trả lời thế làm sao nhỉ, cậu ấy kết thúc khoát nói: “Em sẽ đảm bảo an toàn cậu ấy.Huấn luyện viên giận quá bật cười: “Nó là một đứa nhỏ trai, em bao gồm thể bảo đảm nó cả đời?”Tôi nghe thấy Sở đưa ra An im lặng một lúc, tiếp đến giọng của cậu ấy truyền ra, “Có thể.”Là tôi luôn luôn quá chậm rãi hiểu, ko phát chỉ ra gì cả.Tôi như thể phân tạo thành hai người, một nửa đã thỏa mê say mặc sức vui vẻ, một ít đang đau buồn giãy giụa.Liên quan đến chuyện tôi ưng ý Sở chi An, tôi từng cân nhắc rất nhiều cách xử lý, mỗi một biện pháp đều cơ phiên bản giống nhau, dễ dàng và đơn giản là tôi hoàn toàn có thể giấu cả đời, cho mặc dù là thân phận gì, em trai cũng được, bạn bè cũng tốt, chỉ cần phải có thể ở ngay gần cậu ấy, tôi đông đảo sẽ luôn yên lặng chúc mừng hạnh phúc cậu ấy.Sau đó lúc tới cuối đời với theo bí mật này cùng chết đi, tôi chưa từng nghĩ đến một kỹ năng khác.Nó đang đi ngược với luân lý đạo đức.Nó đang là gian khổ của nhị gia đình.Ngón tay Sở đưa ra An vuốt ve khóe đôi mắt tôi, giảm ngang để ý đến lung tung của tôi, “An An, tớ không xay cậu, tớ chỉ muốn cho cậu biết.”Tôi ko nói gì, tôi đọc cậu ấy như cậu ấy hiểu tôi, cậu ấy nói không nghiền tôi, nhưng lại khi cậu ấy sàng lọc trốn kị tôi đã cùng đang ép tôi đưa ra lựa chọn.Tôi lại mờ mịt và luống cuống do cậu ấy xa lánh, sẽ không kìm được mong tới ngay sát cậu ấy, ở đầu cuối xé rách tất cả biểu tượng, đưa ra lựa chọn.Hóa ra cậu ấy biết tôi đam mê cậu ấy mang đến vậy, thích cho mức sau khi biết không còn thảy chẳng thể lựa lựa chọn xem như lần chần gì cả.Khi tôi yên lặng Sở chi An cũng không thông báo nữa, cậu ấy cho tôi đủ thời gian suy nghĩ, kiểu như một thợ săn đầy sự kiên nhẫn, chờ đón con mồi của chính mình cam tâm tình nguyện đi tới.Tôi còn chưa có cách nào chịu đựng đựng mọi hậu quả chưa biết, cũng không tồn tại cách như thế nào từ bỏ Sở đưa ra An mê thích tôi.Xét mang lại cùng năm nay tôi chỉ mới mười bảy tuổi, còn mang theo sự ngây thơ và yếu đuối của tuổi trẻ, nhưng cũng có sự trực tiếp thắn và thân thương của tuổi trẻ.Gương mặt của ba mẹ 2 bên xen lẫn những thân thiết che chở, cùng Sở chi An sửa chữa nhau tuần trả trước mặt tôi như cưỡi ngựa xem hoa.Không biết qua bao lâu, tôi thở nhiều năm một hơi, khẽ nói với người trước khía cạnh tôi: “Cậu chiến thắng rồi.”Nếu thật sự tất cả thần linh, xin hãy tha thứ cho sự tham lam của tôi, tôi hy vọng Sở bỏ ra An.Tôi thỏa hiệp, cam trung ương tình nguyện thua vì chưng cậu ấy, lao vào cái bẫy mang danh tình yêu.Cơ thể căng cứng của Sở chi An khá thả lỏng, cậu ấy cười, đôi mắt đẹp phạt sáng che lánh, ngay sát như khiến tôi đang nhìn cậu ấy băn khoăn làm rứa nào.Thấy thế, khóe môi cậu ấy cong hơn, tôi chú ý người đó lại gần tôi từng chút một, sau cuối thân mật kề trán với tôi.Tôi mệt mỏi nắm mang tay vịn, từ đầu đến chân cứng ngắc trên ghế, má và tai đa số đang bốc khá nóng, cậu ấy bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếp nối hơi lùi lại, ánh mắt chằm chằm vào mắt tôi: “An An, gần như chuyện gồm tớ.”Tôi lờ đờ vươn tay, thăm dò từng chút một, cuối cùng, tôi bao bọc lấy cậu ấy.Ôm rước cậu ấy như ban đêm rơi lệ kia, ngực của cậu ấy vẫn gầy yếu chỉ tất cả ở thiếu hụt niên, lại làm cho tôi xúc cảm có được cả thế giới.Bắt đầu từ hôm nay cái tên Sở đưa ra An này đã bao gồm một ý nghĩa khác cùng với tôi.Bạn trai.Là sự tồn tại độc nhất vô nhị, nghe hết sức đặc biệt.Từ đây, Sở đưa ra An là Sở chi An của tôi, là của tôi.Chỉ tưởng tượng trong lòng, đã tất cả kích động muốn cong khóe mồm lên..